Ở một quốc gia bị đại dịch thì tốc độ kết nối internet là một vấn đề dân quyền.
Khi Autumn Lee – một học sinh trung học ở trường Đại học New Mexico cần tải bài giảng hoặc bài tập trên lớp, cô nhảy lên xe và lái 45 phút đến cửa hàng McDonald gần thị trấn ở Sanders, Arizona của cô nhất để kết nối wifi trong xe hơi. Sau khi trường Đại học cho sinh viên về nhà học vì dịch bệnh Corona, thì cô Lee càng cảm thấy thất vọng vì chi phí mắc và dịch vụ internet data bị hạn chế ở Sanders, một ngôi làng có chưa tới 1000 người ở phía đông Arizona. Dữ liệu điện thoại của cô không đủ để trở thành phương án dự phòng. Cô nói rằng mình phải chờ từ 1 đến 2 giờ để xem một bài giảng 20 phút, “Tôi cảm thấy quá thất vọng và đã phải tìm cách khác”. Vì vậy mà cô phải thực hiện chuyến đi 20 dặm vài lần mỗi tuần – cô dường như phải tiếp tục làm như vậy trong khi trường học đã hủy hầu hết các lớp học vào mùa Thu.
Giống như cô Lee, nhiều người Mỹ đang né tránh nạn dịch khác đã khám phá ra giới hạn của dịch vụ kết hợp băng thông. Dịch vụ chính phủ, công việc, trường học, chăm sóc y tế và trẻ em từng được thực hiện trực tiếp đã phải chuyển sang website, nó cho thấy sự rạn nứt giữa băng thông rộng và không có băng thông rộng.
Những rạn nứt đó là kẽ hở khi đại dịch đe dọa một năm học tại trường của trẻ em Mỹ. Những khu trường học công lập như Los Angeles và Prince George’s County ở Maryland, cũng như một loạt các trường đại học, cao đẳng từ Hampton cho đến Harvard, Scripps đã phải hủy bỏ hướng dẫn học đường vào ngày đầu năm học sắp tới. Chính phủ Gavin Newsom đã thông báo quy định vào ngày thứ Sáu – đã yêu cầu phần lớn các trường học ở California bắt đầu năm học mới, nghĩa là hàng triệu học sinh sẽ cần có kết nối internet đáng tin cậy trong suốt ngày học. Các quận bổ sung cũng sẽ bắt đầu năm đầu tiên học trực tuyến, bao gồm Nashville, Houston và Atlanta.
Các quận khác chắc chắn sẽ theo chân khi sự lây lan trong cộng đồng không cho họ nhiều biện pháp thay thế. Một kết nối đầy đủ không còn là vấn đề tiện lợi, nó cần thiết cho bất cứ ai muốn tham gia vào xã hội.
Dịch vụ ở cộng đồng nông thôn và những khu dân cư thu nhập thấp thường không có hoặc quá đắt đỏ. Điều này buộc mọi người phải đậu xe bên ngoài thư viện, trường học, cửa hàng cafe để tìm dấu hiệu đáng tin cậy – trong khi những người khác chỉ cần đơn giản là không kết nối. Cùng lúc đó cũng gây áp lực lên những doanh nghiệp nhỏ vẫn đang sử dụng giấy viết phải hiện đại hóa, hoặc đối mặt với việc tuyệt chủng.
Nhưng kiến nghị liên bang và địa phương đã thất bại trong việc mang dịch vụ internet tốc độ nhanh đến 10 triệu người Mỹ. Giống như điện, dịch vụ internet đã trở nên thiết yếu trong xã hội hiện đại.
Kathryn de Wit – Quản lý của Sáng kiến nghiên cứu băng thông rộng The Pew Charitable Trust nói rằng “Những gì Covid-19 đã làm được là đẩy nhanh tốc độ thay đổi công nghệ, việc kết nối trực tuyến được không còn là sự lựa chọn nữa, mà nếu bạn không kết nối được thì tức là bạn bị cắt giảm nhiều thứ”.
Những nỗ lực khắc phục sự bất bình đẳng này kéo dài như thời điểm năm 2009, khi Hội nghị hướng dẫn Ủy ban Truyền thông Liên bang phát triển kế hoạch dịch vụ băng thông rộng tới mọi công dân Mỹ.
Theo ước tính của các Ủy viên thì vẫn còn 21 triệu người thiếu internet. Nhưng đó có thể là một đánh giá thấp: Một cuộc nghiên cứu cho thấy con số cao hơn nhiều, khoảng 42 triệu. Trung tâm nghiên cứu Pew nói rằng, có tới ¼ nông dân Mỹ thiếu dịch vụ internet tốc độ cao, vì chi phí hoặc thiếu vắng dịch vụ. Microsoft và những công ty khác đã tranh chấp dữ liệu của F.C.C, dữ liệu này dựa trên bản tự báo cáo từ dịch vụ cung cấp internet – báo cáo có thể chỉ ra toàn bộ khối điều tra dân số có dịch vụ, thậm chí dịch vụ được cung cấp cho một hộ dân trong khu vực.
Việc xác thực địa điểm cần băng thông rộng là rất quan trọng, vì nó giúp cho các chương trình liên bang như Quỹ cơ hội kỹ thuật số nông thôn xác định khu vực để chi tiêu cho việc mở rộng phạm vi tiếp cận băng thông rộng, có nghĩa là 20,4 tỷ USD của Quỹ Cơ hội trong kế hoạch 10 năm sắp tới có thể bỏ lại nhiều người Mỹ phía sau. Hai trong 5 Ủy viên của F.C.C không đồng ý với các phần của việc tài trợ, viện dẫn do lỗi của kế toán.
Hai dự luật đã được thông qua bởi the House vào năm ngoái nhằm giúp cải thiện tầm với của băng thông được tính toán như thế nào. Những dự luật này khuyến khích song phương tiến hành giải quyết vấn đề.
Một dự luật được hướng dẫn vào năm ngoái bởi Đại biểu James Clyburn, Democrat của miền Nam Carolina cũng đáng được cân nhắc mạnh mẽ. Tiếp theo đó là một phiên bản Thượng viện trong tháng này, phiên bản này sẽ đóng góp 100 tỷ usd cho việc băng thông rộng có thể truy cập được ở những khu vực không được phục vụ. Nhưng các đảng viên Cộng hòa đã bày tỏ rằng họ không có xu hướng ủng hộ.
Ở khu vực nông thôn, cuộc đấu tranh để có được dịch vụ internet đáng tin cậy và giá cả phải chăng đã ảnh hướng không tương xứng đến những thiểu số.
Theo John B. Horrigan của Viện Chính sách Công nghệ, giá cả của băng thông ở những hộ dân không có dịch vụ internet cao gấp 3 lần ở thành thị. Việc học từ xa qua Zoom có thể là một sự thay thế kém cho những việc thực tế, nhưng với việc đóng cửa trường học giữa đại dịch kéo dài đến mùa Thu, các sinh viên không kết nối được internet có thể bị bỏ xa.
Để giúp thu hẹp khoảng cách này, một số khu vực trường công đã phân phối điểm Wifi và laptop cho các sinh viên nghèo. Francine Hernandez đã lái xe đến Tucson, Arizona đã đậu xe với đứa con gái 14 tuổi mỗi ngày trong gần 1 tháng để kết nối Wifi từ các xe buýt trường học màu vàng. Cô nói rằng gia đình đã mất dịch vụ sau khi chồng của cô bị mất việc, đây được xem là giải pháp thay thế tốt nhất.
Cô Hernandez đã nói rằng “Đây là cách duy nhất cô có thể làm được để hoàn thành bài tập”. Cô nói rằng cô đã ngồi trong xe với con gái trong suốt 3 giờ liền cho đến khi xe buýt rời đi trước giờ ăn trưa.
Ngày nay, băng thông là một cơ sở hạ tầng chắp vá và dịch vụ thường được cung cấp chủ yếu bởi các tập đoàn lớn như Verizon và AT&T. Nhưng nhiều vùng của đất nước không có dịch vụ vì thiếu lợi nhuận nhận thức hoặc thiếu ý chí chính trị để mở rộng mạng lưới đến những khu vực khó tiếp cận.
Việc điện khí hóa toàn đất nước từ một thế kỷ trước đã có thể thực hiện bởi một kế hoạch điều phối liên bang từ bộ phận hành chính của Cục điện khí hóa Nông thôn Franklin D. Roosevelt, đã mang điện tới những khu vực bên ngoài trung tâm thành phố, thông qua cho vay liên bang đến các hợp tác xã nhỏ được thành lập để mang đường dây điện và máy phát điện đến cho cộng đồng.
Trong khi nỗ lực tập trung như vậy không thể giống như ngày này không có tính cấp thiết của thỏa thuận mới, coronavirus đã chứng minh đây là thời điểm cho Chính phủ liên bang suy nghĩ sáng tạo và hành động nhanh chóng hơn để triển khai dịch vụ băng thông rộng.
Khi các dịch vụ ngày nay tồn tại, Geoff Wiggins không thể có được dịch vụ băng thông rộng đến nhà của mình ở Liberty Township, Ohio, gần Columbus, thậm chí anh ấy chỉ sống cách vài căn nhà từ chỗ có dịch vụ internet. Anh ấy nói rằng nhà cung cấp địa phương nói anh ấy phải trả hơn 30.000 usd để có cáp nối đến hướng của anh ấy. Do vậy, anh ấy phải dựa vào dịch vụ wireless từ các nhà cung cấp điện thoại và chuyến du ngoạn cuối tuần đến khu vực đậu xe gần các doanh nghiệp.
Băng thông rộng sẽ rất tốn kém, nhưng các đơn đặt hàng tại chỗ đã chứng minh rằng nó thậm chí còn tốn kém hơn, khiến cho nhiều người Mỹ bị bỏ lại phía sau. Dựa luật nhà Trắng đẩy nhanh việc triển khai 20,4 tỷ usd, được giám sát bởi Quỹ cơ hội kỹ thuật Nông thôn là một sự khởi đầu, nhưng F.C.C đã ước tính nó có thể tiêu tốn 80 tỷ usd để tiếp cận mỗi người Mỹ không có băng thông rộng. Đảng Dân chủ đã đệ trình vào tháng 4 rằng hơn 80 triệu được ủy quyền trong năm năm cho việc mở rộng băng thông rộng.
Ông Clyburn – một nhà đồng tài trợ cho dự luật cùng với Đại diện Fred Upton, Cộng hòa Michigan nói rằng “Mọi người e ngại giá cả. Chúng tôi không thể không làm như vậy”.
Có lẽ khó khăn hơn cả là thử thách cung cấp dịch vụ với tốc độ và mức giá mà những người Mỹ có thu nhập thấp vẫn có thể mua được. Một cuộc nghiên cứu đã tìm thấy rằng những người Mỹ nghèo khó chỉ có thể chi 10usd/ tháng cho dịch vụ internet. Nhưng dịch vụ thường có tốc độ chậm hơn những gì có sẵn ở các khu dân cư giàu có, hoặc miễn phí ở Starbucks.
Ngành công nghiệp tư nhân có thể có một chút ham muốn cung cấp dịch vụ băng thông thấp hơn khi có thể đem lại lợi nhuận cao hơn từ các dịch vụ cao cấp hơn. Việc mở rộng các chương trình liên bang như E-Rate cho phép trường học phân phối dịch vụ băng thông trực tiếp đến sinh viên có thể giúp giảm giá thành.
New Words:
In-person classes: Lớp học trực tiếp
A variety of colleges and universities: Chuỗi các trường Cao đẳng và Đại học
The vast majority of schools: Đa số các trường học
A reliable internet connection throughout the day for instruction: Một kết nối internet đáng tin cậy trong suốt ngày học
Additional districts: Các quận bổ sung
Rural communities: Cộng đồng nông thôn
Low-income neighborhoods: Khu dân cư thu nhập thấp
A necessity for modern life: Một điều thiết yếu trong xã hội hiện đại.
High-speed internet service: Dịch vụ internet tốc độ cao
To help bridge the gap: Để thu hẹp khoảng cách
For three hours at a stretch: Trong suốt 3 giờ liền
Major corporations: Các công ty lớn
A lack of the political will: Thiếu vắng ý chí chính trị
The federal government: Chính phủ liên bang
Affluent neighborhoods: Khu dân cư giàu có
Lower-tier broadband service: Dịch vụ băng thông thấp
Higher-end services: Dịch vụ cao cấp hơn.